19 tuổi… con chưa biết gì nhiều về cuộc sống xô bồ mà cha thường hay kể. Con chưa được trải đời nhiều bởi vì con còn đang khép nép sau vòng tay của cha.
Cha của con! Người cha của nắng, gió, bụi trần. Người đã chịu nhiều vất vả, khó khăn để nuôi ba anh em khôn lớn. Người đã vì cuộc sống mưu sinh, vì tương lai của các con mà làm hết đủ thứ nghề từ nông dân, thợ xây, thợ hàn… đến bốc vác mà không quản mệt nhọc, khó khăn.
Ảnh minh họa
Tuy cha không phải là một đại gia giàu có về vật chất nhưng đối với con, cha là một nhà tỉ phú với trái tim vô vàn yêu thương. Con yêu cha, yêu những gì chân chất, mộc mạc. Yêu từ cái dép tổ ong trắng cha hay đi, yêu đôi bàn tay chai sần vì lam lũ, yêu những dấu chân chim đã hằn trên đôi mắt và con yêu cả mái đầu lấm tấm những sợi tóc bạc của cha…
Người ta thường nói rằng con không giống cha, vì cái nước da trắng đen hai màu khác biệt. Nhưng người ta đâu có hiểu được phía sau làn da đen ấy là những vất vả, khó khăn, là những sự hi sinh thầm lặng. Da cha đen bởi vì những tháng ngày đội nắng, đội gió đi làm thợ xây từ Nam ra Bắc. Da cha đen bởi vì cha phải đi làm đất từ 5 giờ sáng đến 12 giờ trưa nhiều lúc chưa về. Da cha đen bởi vì dưới cái nắng trưa hè 38-40°C gay gắt của miền Trung, thêm vào đó là những đợt gió phơn Tây Nam bỏng rát, người đàn ông của con vẫn tay phơi lúa, tay trở rơm không quản mệt nhọc. Da cha đen bởi vì những ngày hạn hán, cha lại không màng đến những trận nắng như đổ lửa, đi ra đồng tát nước để cây lúa được phát triển kịp thời. Con biết được rằng: da cha đen vì tương lai của con, vì cuộc sống của con. Và da cha đen chính là vì con…
Ngày còn bé, con đâu hiểu được những nỗi cực nhọc của cha. Hành trang cha mang theo trên những chuyến xe vào Nam ra Bắc chỉ là một cái ba lô đã sờn đi vì năm tháng. Trong chiếc ba lô ấy chỉ vẻn vẹn vài ba bộ quần áo, vài bộ đồ bê và một cái mùng. Con cũng dần lớn khôn để hiểu mỗi lần cha khoác lên vai chiếc ba lô là lúc cha lại lên đường đến những vùng đất khác, sống kiếp làm thuê để kiếm tiền nuôi 3 anh em con ăn học. Ngày Tết cha về, trong chiếc ba lô ấy cha đem ra biết bao nhiêu là thứ. Một con búp bê, một chiếc đầm màu hồng mà con thích và còn có cả một gói kẹo thật to. Con cười vui hớn hở, sung sướng đem những thứ ấy đi khoe. Nhưng con đâu để ý chiếc ba lô rỗng ở cuối góc giường…
Con lớn lên từng ngày dưới bàn tay của cha, của mẹ. Năm ngoái, ngày con với mẹ lên tỉnh thi đại học, cha dặn dò thật nhiều, cổ vũ, động viên con thật nhiều. Con biết đằng sau những lời động viên, khích lệ ấy là một niềm hi vọng lớn lao. Nhưng đâu phải lúc nào những ước muốn cũng thành hiện thực. Con dường như gục ngã khi biết điểm chuẩn. Mắt con nhòe đi và niềm tin dường như sụp đổ. Con ngơ ngác nhìn cha.
Đậu không con? Đậu chưa?
Con phải làm sao với đôi mắt kì vọng ấy? Cha tiến tới, nhìn vào màn hình điện thoại “ Học viện cảnh sát 29.5 điểm”. Con òa khóc, cha im lặng không nói gì. Con ngước mắt lên nhìn cha. Đôi mắt sâu thẳm ấy giờ như một hồ nước đầy. Chỉ cần cha nháy mắt, con sợ những giọt nước mắt sẽ rơi. Cha động viên “ nín đi con. Năm nay không đậu thì còn năm khác, cha sẽ nuôi con ăn học đến nơi đến chốn, không để con phải theo nghề nông của cha mẹ làm chi cho cực nhọc. Dù đói khổ thế nào, cha cũng sẽ nuôi con ăn học. “. Cha luôn sát bên con, động viên con và tiếp thêm cho con niềm tin, nghị lực. Con muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng “Cha là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này… “
49 năm cuộc đời mà cha đi qua đã có nhiều vất vả. Cha chỉ biết vì mẹ, vì con mà phấn đấu chứ đã bao giờ cha nghĩ đến mình chưa? Ngày lễ Tết, cha mua cho anh em con những bộ đồ mới,cha sắm sửa cho anh em con sách vở, quần áo không thiếu một cái gì. Cha cứ hỏi thiếu cái gì thì bảo cha mua, để cho các con bằng bạn bằng bè. Mãi đến khi lớn lên con mới nghĩ, suốt mấy năm ròng cha đâu có chiếc áo mới nào đâu?
Cha của con! Khi con viết những dòng này cũng là lúc con đang ôn thi giai đoạn nước rút để chuẩn bị cho kì thi Đại học. Chỉ còn 16 ngày nữa thôi. Con chỉ biết có gắng và phấn đấu thật nhiều. Vì cha, vì niềm kì vọng của cha. Làm sao để xứng với những hi sinh thầm lặng mà suốt mấy chục năm qua cha bươn chải. Con chỉ mong rằng cha mãi mãi khỏe mạnh, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mẹ và 3 anh em con. Con mong rằng những năm tháng sau này, trên môi cha luôn nở nụ cười với những niềm hạnh phúc.
Con yêu cha!
Nguyễn Ngọc Hà(Sau ngày 18 thi xong)