” Hà Nội mùa này vắng bóng những cơn mưa
Nắng lặng lẽ như chưa từng xa cách
Con lại nhớ nhà ta, nhớ từng mọi ngõ ngách
Nơi con sinh ra và khôn lớn một đời…”
Hà Nội, ngày 8 tháng 6 năm 2017
…
Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Xứ Thanh đầy nắng gió. Tôi may mắn hơn rất nhiều con người khi có một gia đình đầy đủ bố mẹ và hơn hết, họ rất thương tôi. Kể về họ, có lẽ sẽ chẳng có câu từ nào để có thể diễn tả hết. Hà Nội hôm nay đã lặng bớt đi cái nắng lịch sử, thay vào đó là tiết trời dịu mát hơn . Tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện về một người tôi yêu thương hết mực, luôn là trụ cột vững chắc cho gia đình tôi. Đó là bố của tôi…
” Ngày …tháng…năm…
Năm đấy, con còn quá nhỏ để có thể nhận thức được mọi chuyện. Chỉ thoáng nhớ vào dịp giáp Tết nọ, bố mẹ mang về cho con bộ quần áo mới. Lúc bấy giờ, tiền ăn còn không đủ, thế mà con vẫn được như người ta…
Ngày…tháng…năm
Quai bị hành hạ con suốt 2 tuần trời giữa cái nắng hè oi ả. Bố vẫn túc trực bên con hằng đêm vì những cơn đau cứ kéo dài dai dẳng. Con chỉ biết khóc, nhiều lúc đau quá, khó chịu rồi trở nên nóng tính. Bố vẫn nhẹ nhàng, tìm đủ mọi cách để cho con nhanh khỏi. Con không nhớ rõ, bố đã lấy gan của bao nhiêu con cóc rồi… và bao nhiêu lo lắng, cứ đổ dồn lên bố của con…
Ngày…tháng…năm
Hè đấy, con phụ bố mẹ đi chợ bán ra ban ngày. Còn tờ mờ sáng, bố mẹ đi phiên chợ đêm. Mẹ ốm, con thay mẹ cùng bố đi. 15 tuổi, con mới nhận ra đồng tiền khó kiếm cỡ nào. Trả giá, tính toán các kiểu… con thấy bố như siêu nhân… Hôm đó, còn bị Công An đuổi ( cái này rất thường xuyên ở chợ rồi ). Bố con về vỉa hè ăn xôi. Nghĩ lại vui ơi là vui.
Ngày…tháng…năm
Tối Hạ nào vẫn trong lành như vậy. Mở mắt ra con thấy nhà mình ồn ào quá. Thoáng thấy bố bế ông ra Taxi. 1 tiếng sau lại bế về. Ông mất, lần đầu tiên con thấy bố khóc…khóc rất nhiều. Rồi bao công việc ập tới, con chỉ thấy về đêm,nước mắt bố lại chảy dài…
Ngày…tháng…năm
Con thi Chuyên để bố mẹ đỡ vất vả. 4 ngày 8 lượt bố đèo con đi thi giữa trời nắng 39 độ. Bố đợi con ngoài cổng. Con không làm được bài, bố bảo không sao lần sau cố gắng. Con vãn nhớ cái nắng hôm đó. Lần đầu tiên, con khiến gia đình ta thất vọng
Ngày… tháng…năm
Chiếc xe đạp bố mua cho con vẫn theo con suốt 3 năm cấp 3. Con trân trọng và biết ơn vô cùng, nó như một tình thương bao la cỡ nào.
Ngày …tháng…năm
Đông đến lạnh ghê, 7h tối bố đèo con đi học thêm, rồi ngồi ở quán nước đợi con 2 tiếng để đèo về. Năm đấy lạnh đến thấu xương. Bố con cứ đều đều tuần 2 4 hôm như vậy cho hết 3 năm cấp 3…
Ngày tháng năm…
Con đậu đại học, nhưng không phải đậu Bác sĩ như bố mẹ muốn. Giữa những lưng chừng đi học hay không. Bố bảo, nghèo đói cũng được,nhưng nhất định phải đi học… Con quên làm sao phút giây đó
Ngày…tháng…năm…
Thế là con được đi học như bao đứa bạn cùng chăng lứa. Ngày nhập học , Hà Nội trong con rộng lớn và xa lạ cỡ nào. 2 ngày tìm phòng trọ trong mệt mỏi, con nhìn thấy nỗi lo lắng trong ánh mắt bố của con. Rồi tìm được phòng vui cỡ nào. Nhưng bố chẳng ở lại lâu với con được, bởi việc nhà còn đó mà có mình mẹ thôi.Bố gọi con ra một góc riêng, dặn dò con sống sao cho trọn vẹn một đời, đừng xa ngã vào những thói vui vô bổ ngoài xã hội. Bố về Thanh Hóa, nước mắt con chẳng biết sao lại cứ rơi…
Ngày…tháng…năm
Năm 2 đại học con làm thêm vất vả hơn. Vào một ngày nỗi nhớ nhà chợt ùa về như bão. Bố gọi dặn dò, mệt thì nghĩ đừng làm nữa, để bố gửi tiền ra… Con chỉ biết lặng lẽ khóc. Nhận ra chỉ có gia đình là mãi mãi yêu thương con. Còn cả cái xã hội này vô tình và lạnh nhạt lắm… lúc đó con muốn về kinh khủng…
Ngày…tháng..năm
Thanh Hóa bấy giờ gần gũi lạ thường… Bố mẹ của con, 2 năm rồi vẫn yêu thương con như vậy, nhưng sức khỏe đã yếu đi dần vì năm tháng,vì tương lai và hạnh phúc của anh em con…
Con gái của Bố 🙂 “
……….
Thế đấy, thực ra, vẫn còn rất nhiều nữa. Đó là một chút về bố của tôi. Tôi sẽ cố gắng vì tất cả, và hơn nữa là vì gia đình, vì bố mẹ của tôi…
Ai còn bố còn mẹ, hãy cố gắng trân trọng và nâng niu những gì mình đang có nhé. Hạnh phúc là những điều nhỏ nhặt xung quanh ta. Rồi một ngày, bạn sẽ được làm bố, làm mẹ. Rồi bạn sẽ hiểu được tình phụ mẫu tử đẹp đến nhường nào. Hãy cảm ơn và xin lỗi khi còn có thể nhé.
Trịnh Thị Hạnh