Chiều nay, mưa đổ đường quê,
Tuổi thơ bỗng chốc ùa về mông lung.
Xưa, con gái rượu, gái cưng,
Hay được bố cõng trên lưng vui đùa.
Bố hay kể chuyện ngày xưa
Lái xe không kính trong mưa ào ào.
Rồi chuyện năm nảo năm nào
Khi ấy con bé, làm sao hiểu gì.
Nhưng mà nghe vẫn mê ly
Nhất là chuyện bố ăn mỳ vụng cơ.
Ngày đó, bố thật mộng mơ
Nhật ký bố viết :”yêu thơ , yêu đời”.
Con hay cùng bố dạo chơi
Trên xe đạp cũ đến nơi xa gần.
Bố còn chỉ bảo ân cần
Dạy ăn, dạy nói, quét sân, quét nhà.
Ngày đó mẹ đi chợ xa
Bố lo công việc ở nhà làm nông.
Nhà mình nghèo, con lại đông,
Nên bố mẹ phải gánh gồng ngược xuôi.
Nhưng bố lại luôn tươi cười
Như trời tỏa nắng, như đời nở hoa.
Vừa làm bố lại vừa ca
Trường sơn khói lửa chẳng nhòa trong tim.
Ngoài vườn có những chú chim,
Đậu nghe bố hát, chẳng tìm sâu đâu.
Con ngồi ngắm bố thật lâu
“Cuộc sống đâu phải là giàu mới vui”
Thời gian thấm thoắt đưa thoi
Con không là bé ham chơi ngày nào.
Nhưng mà bố vẫn: “Ôi dào..
Gái bố cũng chỉ hơn sào mà thôi.
Các chị cũng lấy chồng rồi
Bố mẹ dự tính xa rời quê hương.
Ở nhà một nắng hai sương
Không lo con cái được dường như ai.
Bố muốn sau này tương lai
Con phát huy hết được tài năng riêng”
Ánh mắt của bố thật hiền
Trong đó chất chứa muộn phiền, âu lo.
Cũng vì cuộc sống ấm no
Đến nơi xứ Lạng, dựng nhà, làm nương.
Trời mới sáng sớm tinh sương
Bố mẹ tất tưởi lên đường tha hương.
Ngày ngày con nhớ con
thương
Con nhớ bố hát ” Trên đường ta qua…”
Bố vẫn gọi điện về nhà
Hỏi xem: “Em có la cà không con?”
Hỏi con ăn mấy bát cơm
Ngoài đồng lúa đã trổ bông chưa nào?
Con nghe nước mắt nghẹn ngào
Bố vẫn là bố ngày nào trong con.
Ở nhà con học con ôn
Quyết đỗ Đại học trả ơn mẹ thầy.
Kì thi cũng sắp đến ngày
Đưa con thi cử, lại thay mẹ rồi.
Bố lại dặn dò từng lời:
“Đọc đề thật kĩ, làm bài thật sâu.
Chớ việc gì phải vội đâu
Làm xong, đọc lại từng câu, chữa bài.
Con đừng có cậy mình tài
Coi thường bài dễ, tương lai sẽ mờ…”
Nhìn dáng bố ngồi cổng chờ
Con hứa không phụ ước mơ mẹ thầy…
Một ngày, mây trắng bay bay
Gió hiu hiu thổi mà say lòng người.
Con tưởng tượng ra nụ cười
Trên gương mặt bố đẹp tươi lạ thường.
Ở nơi đất khách tha hương
Tin vui con gửi theo đường chim bay.
Rồi cuộc sống sẽ đổi thay
Vì con bố chịu đắng cay nhọc nhằn.
Thấm thoắt cũng đã bốn năm,
Con ra trường với tấm bằng giỏi đây.
Rồi cũng đã đến một ngày
Bố mẹ không phải đắng cay muôn phần.
Bố cũng sắp đồ đạc dần
Về quê hương với góc sân, mảnh vườn.
Hai con làm việc ở trường,
Nhà mình giờ đã có tương lai rồi.
Bố giờ có thể thảnh thơi
Ai giàu ba họ, ba đời khó đâu.
Nhà mình sắp xây nhà lầu
Đúng như mong ước, nguyện cầu ngày xưa.
Ầm ầm trời cứ đổ mưa
Bố lại ngồi kể chuyện xưa chiến trường.
Nhưng đời nào có ai lường
Như thời tiết đó thất thường ai hay.
Mùa xuân mưa bụi bay bay
Hoa đào vừa nở đã phai màu hường.
Hôm ấy nắng đã tan sương
Bố chưa ra khỏi chiếc giường thân quen.
Hay là bố đã ngủ quên?
Ngày xuân tết đến, mệt nên ngủ bù.
Con gọi, bố dậy từ từ
Lờ đờ đôi mắt, gật gù, run run.
Cả nhà tim đập, chân run
Vội vàng đỡ bố ngả lưng xuống giường.
Con nhìn bố, nước mắt tuôn
A di đà phật, trời thương cho cùng.
Chiếc xe chạy vội trên đường
Bác sĩ đỡ bố vào giường bệnh nhân.
Cả nhà lo lắng, thất thần
Bác sĩ kết luận bị tai biến rồi
Nếu không chữa trị kịp thời
Có thể khiến liệt nửa người cũng nên.
Đến lúc nhà mình ấm êm
Mà sao bố lại trở nên thế này?
Ông trời ông hỡi có hay
Ông có nghe thấu lòng này của con?
Bao năm trông đợi mỏi mòn
Giờ đây mới tới ngày con đáp đền.
Con lặng lẽ đứng cạnh bên
Bố ơi! Mẹ, chị gọi tên bố này.
May sao trời phật thương thay,
Một tháng điều trị, chân tay bình thường.
Nhưng mà trí nhớ thất thường
Giờ bố như trẻ mới dường lên ba.
Bố giờ lại thích ăn quà,
Cười nói vui vẻ, trông đà trẻ ra.
Con nghe bố cười ha ha
Ngoài vườn đào lại nở hoa rạng ngời.
Chỉ cần bố có trên đời
Con thầm cảm tạ ông trời biết bao!
Dù bố có ra làm sao
Tình cha con chẳng thể nào đổi thay.
Hôm nay, trời đổ mưa bay
Bố không ngồi kể chuyện ngày xưa đâu.
Con ngồi ngắm bố thật lâu
Hạnh phúc là đó, tìm đâu xa vời..
Nguyễn Thị Ly