Lời cảm ơn dành cho mẹ dường như không bao giờ đủ. Với con, mẹ luôn là người vĩ đại nhất.
Ngày mai, 14/05, Mother&39;s Day, Ngày của mẹ. Với những người mẹ Việt Nam, như mẹ của con, chắc sẽ chẳng biết tới ngày kỷ niệm này. Cũng đúng thôi, với sự vất vả và bận rộn của cuộc sống hàng ngày, mẹ đâu còn thời gian để ý tới những chuyện này.
Từ khi còn nhỏ, mọi chuyện lớn nhỏ trên đời con đều hỏi mẹ. Mẹ là cô giáo, là thầy thuốc, là nhà khoa học. Gia đình mình khó khăn, một mình mẹ chống chèo, lo toan tất cả. Ấy thế mà chưa một lần mẹ để con chịu khổ, thậm chí con được chiều chuộng hơn gấp nhiều lần so với những đứa trẻ nhà khá giả khác.
Ngày con còn nhỏ, mẹ luôn cố gắng cho con những món ăn con thích. Mẹ cứ nhường hết cho con và bảo không thích gì món đó, nào là “món này khó ăn, mẹ không ăn được”, “cái này xương quá, mẹ không nhai được”. Con dại dột, vô tâm nên cứ nghĩ lời mẹ nói là thật và cứ thế ăn ngon lành.
Khi lớn lên, chuyện con thầm thích cậu bạn bàn bên, chuyện con được điểm 10 môn Toán, cũng là mẹ luôn chia sẻ với con. Mẹ là chuyên gia tâm lý, là người bạn thân. Con đi làm, tiền lương eo hẹp, đi sớm về khuya, gặp bao sự khó khăn trong côngviệc, lại là mẹ chia sẻ, vỗ về.
Với mẹ, con luôn là đứa trẻ cần phải được bảo ban. Vậy mà nhiều khi con lại khiến mẹ buồn lòng. Không phải con không hiểu sự vất vả của mẹ nhưng tuổi trẻ vốn vô tâm, bồng bột, con nhận nhiều hơn là cho đi. Con nghiễm nhiên cho rằng đó là những thứ vốn dĩ ai cũng được hưởng.
Mẹ luôn tỏ ra là người phụ nữ mạnh mẽ, trước mặt con chưa bao giờ mẹ yếu đuối. Mẹ lúc nào cũng dặn con không được khóc và phải cứng rắn, vững vàng. Thế nhưng, con biết nhiều khi mẹ rất buồn, thấy sự trống trải, nỗi cô đơn đầy ắp trong ánh mắt mẹ.
Con quá quan tâm đến cảm xúc của mình mà chưa bao giờ ngắm mẹ chỉ một vài phút, để xem da mẹ đã rám nhiều hơn trước, mắt cũng có nhiều nếp nhăn của thời gian.
Con biết con sai rất nhiều. Con không hay thể hiện những hành động, cử chỉ yêu thương mẹ. Con ngang bướng và đôi khi cãi lời mẹ. Từ khi lớn một chút, sự ngại ngùng làm con không còn ôm mẹ như xưa và chưa bao giờ nói câu “con yêu mẹ” dù rất muốn.
Thế nhưng, chưa một lần mẹ trách móc con. Với mẹ, con luôn là người giỏi nhất, ngoan nhất. Con thấy ánh nhìn tự hào của mẹ khi kể về con, niềm vui của mẹ khi con thành công.
Mẹ của con giản dị, không cầu kỳ, sang trọng, không nhẹ nhàng ngọt ngào dạy con bằng những lời hoa mỹ. Nhưng mẹ là người vĩ đại, tuyệt vời và quan trọng nhất trên cuộc đời này.
Con vẫn biết mình chẳng thể nào sống trong vòng tay che chở của mẹ mãi được, sẽ phải trưởng thành và đứng trên đôi chân của mình. Vậy mà con lại chỉ muốn mãi là cô bé để được mẹ chở che.
Không chỉ riêng ngày hôm nay, mà những ngày sắp tới, con luôn muốn cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, yêu thương con nhiều đến như vậy. Cảm ơn vì mẹ đã là mẹ của con. Con yêu mẹ thật nhiều.
Theo newszing.vn