Ông là người bố đáng kính duy nhất của tôi

Ông là người bố duy nhất mà tôi kính trọng cho tới tận bây giờ. Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế, và mãi mãi về sau thì điều đó cũng không thay đổi. Ông là người cha, người anh, người bạn đồng hành mà đối với tôi đó là tất cả của cuộc sống riêng mình. Với mỗi người, họ dành cho bố mình những gì là đẹp nhất, cao cả nhất. Nhưng với tôi, tôi chưa làm được gì cả. Vì sao ư? Vì chính tôi cũng không biết liệu mình sẽ làm được điều gì cho cha đây. Từ ngày tôi còn bé xíu, tôi ít tiếp xúc với bố, 2 bố con chả mấy khi ngồi lại để tâm sự hay chuyện trò. Có chăng cuộc giao tiếp của bố và tôi chỉ là những câu chào đơn giản: “Con chào bố con đi học”, “Chào bố con mới đi học về”.. Cứ như vậy, như vậy cho đến khi tôi trưởng thành, biết suy nghĩ hơn. Tôi tự nhìn lại và thấy rằng, mối quan hệ của tôi và bố đã đến lúc cần được thay đổi. Tôi cần bố cho lời khuyên trong những việc học hành thi cử, tôi cần bố cho tôi những bài học khi tôi vấp váp trước cuộc đời, tôi cần bố yêu thương khi tôi thật sự chán nản, tuyệt vọng và mệt mỏi. Tôi cần sự trưởng thành và bố sẽ là người chỉ cho tôi điều đó. Và bố làm được, làm một cách hoàn hảo và trọn vẹn. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ học ở đâu, sẽ làm gì, nhưng những điều ấy bố là người đã nghĩ hộ tôi rồi. Bố nghĩ từ khi tôi còn chưa hiểu được cuộc sống. Mọi người luôn nói rằng, con đường mình đã đi , đang đi, và sẽ đi là do chính mình lựa chọn. Nhưng không con đường ấy với tôi , nó hoàn toàn thuộc về bố tôi. Tôi sẽ đi trên con đường mà bố tôi đã lựa chọn vì tôi tin đó sẽ là điều tốt nhất với tôi cho dù ở bất kì thời điểm nào. Bố tôi ít nói, nhưng chưa bao giờ bố ít nghĩ ngợi. Mọi suy nghĩ của bố đều miên man miên man qua ngày tháng.

Dường như mọi chuyện trong gia đình bố đều phải nghĩ tới. Với bố, mọi thứ chưa bao giờ là thảnh thơi. Bố tất bật, vất vả, lo lắng đủ điều. Thậm chí nhiều khi chính tôi thấy thương bố lắm mà tôi không biết phải bộc lộ điều đó ra như thế nào. Quần áo mới bố cũng chẳng mấy khi mua. Ăn cơm thì cũng chả đòi hỏi cái gì. Thậm chí có khi tôi nghĩ những món bố tôi thích nó đơn giản thật sự. Nhà tôi thì cũng chả phải khá giả lắm, nhưng cũng chưa bao giờ là nghèo khổ hay túng thiếu, mọi thứ lúc nào cũng vừa vừa, đủ đủ, nhưng bố cũng chả bao giờ đòi hỏi phải mua cái này hay cái kia cho bố. Có sao bố dùng vậy. Đơn giản mà vẫn lịch sự, vẫn tươm tất. Bố vẫn bảo muốn giàu sang hay muốn khổ sở là do mình, nhưng cái giàu của mình là giàu kiến thức, không kiến thức tất cả cũng chỉ quy về sự nghèo khó mà thôi. Điều đó đúng, và tôi tin bố luôn đúng. Tôi tự vấn rằng, rồi mai đây tôi sẽ làm đươc gì để trả ơn cho bố đây. Khó nhỉ? Vì công ơn ấy trả làm sao hết đây? Bố mẹ nuôi con không tính toán gì, vậy còn tôi, tôi sẽ làm gì để đền đáp lại cho xứng đáng với công nuôi dưỡng ấy?

Thậm chí đã có lúc tôi nghĩ đến rằng, liệu mình có thể kịp đền đáp công ơn hay không? Nếu tôi là một đứa con trai, thì điều đó quá dễ dàng, nhưng phận là một đứa con gái, lớn lên lấy chồng, ngày tháng ở cạnh bố liệu còn lại là bao nhiêu. Con gái xuất giá tòng phu, lấy chồng rồi thì lại phải theo nếp nhà chồng, chăm lo bố mẹ chồng, lo toan cho bên nhà chồng. Tất cả tất cả mọi thứ đều không còn nhiều thời gian để gánh vác bên nhà đẻ. Bởi vậy mà thời gian cho bố cũng có là bao. Có chăng đó chỉ là sự tranh thủ. Thế nhưng bố vẫn vậy. Sinh con gái ra, lo cho nó khôn lớn trưởng thành cũng chẳng mong được con gái mình chăm sóc lại. Nhưng bố à, hãy tin ở con, con đủ trưởng thành rồi, con sẽ biết việc con nên làm và cần làm. Và bố chính là điều quan trọng nhất mà con không thể bỏ quên. Con yêu bố.

Lưu Thùy Dương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *