Vì con là con của bố

Con cảm ơn hơi ấm đôi bàn tay chai sần của bố đã xoa nhẹ mái đầu con những khi động viên, khi hài lòng, đã ghì con, ôm vào lòng và an ủi con, ngay cả những đêm dài khi con đã chìm trong giấc nồng.

Con xin cảm ơn những ngày tháng êm đẹp, đủ đầy hai mươi năm qua bố đã vun đắp cho con. Những lao tâm khổ tứ hằn sâu trên đôi mắt và mái tóc thay màu ấy đã cho con một tuổi thơ vô âu vô nghĩ.

Lúc con còn là cô bé con, nhà mình ở căn hộ tập thể nhỏ, nhà trước cách nhà sau chỉ vài bước chân. Con là con gái đầu lòng, lúc đó nhà có mình con bé nhất nên con là số một bố nhỉ? Mỗi sáng bố đi làm, con đều thấy rất buồn, quanh quẩn chơi, đợi đến chiều tan sở bố về. Chỉ cần nghe tiếng xe ngoài đấu ngõ con đã biết ngay là bố, con nhảy cẫng lên kêu bố vang trời. Bố sẽ vào bế con và xoa đầu con, còn hôn má con và để con lên vai đi vòng quanh chơi nữa. Tay bố giơ cao giữ chặt con, bàn tay con nhỏ bé ôm lấy đầu bố, chân vắt ngang qua cổ bố vì sợ té, nhưng miệng cười toe toét thích thú. Tuổi thơ cứ như chiếc nôi êm ái nhẹ ru lòng bình yên mỗi khi con chợt nhớ về.

Con còn nhớ một lần bố chở con đi xem gấu, chú gấu thật to nhưng bị nhốt trong chuồng, bố mua cho con gói bánh phồng tôm để con cho gấu ăn. Bố hỏi con, con có thấy gấu tội nghiệp không, có một mình trong chuồng. Con hỏi bố: “Vậy người ta có cho gấu ăn không?”, rồi “Bố mẹ gấu đâu?”, “Gấu có con gái giống bố có con không?”… bố chỉ cười xoa đầu con gái nhỏ. Lúc đó, con thấy con hạnh phúc hơn gấu biết mấy, chắc không có ai yêu và xoa đầu gấu đâu…

Con lớn lên thật nhanh, cũng đến lúc thi vào đại học, những ngày tháng ôn thi lo âu biết mấy. Con lo lắm, học mãi, ăn hay ngủ cũng thấy mất thời gian, dạo ấy con gầy đi nhiều. Khi mệt con nằm xuống giường, không biết sau khi thi xong có kết quả rồi thì căn phòng này sẽ vui vẻ hay u buồn, nhìn lên trần nhà cao kia, giơ tay lên và thầm mong cánh cổng đại học đừng khó với như trần nhà kia nhé! Ngồi bật dậy, con quyết tâm dù cao đi nữa mình cũng sẽ xây bậc thang đi lên bằng được. Đã khuya lắm, bố vào phòng kêu con đi ngủ, bố nói: “bố nghĩ con sẽ đậu thôi mà, đừng lo”, rồi bố lại xoa đầu con. Hơi ấm từ bàn tay bố cho con niềm tin và quyết tâm biết chừng nào…

Ngày biết có kết quả thi, hai bố con ngồi trước máy vi tính. Con không dám xem nên cử bố đại diện xem. Bố đánh tên con vào rồi mà tay cứ run run không dám bấm nút enter. Con biết bố cũng lo không kém gì con gái. Kết quả cho thấy con xếp thứ 3.000 trên 50.000 sinh viên dự thi. Trường sẽ lấy 5.000 sinh viên. Bố nói con đậu rồi. Nhưng con vẫn lo sau khi cộng điểm vùng vào có khi nào mình bị tuột lại không, bố vỗ đầu con nói với con đầy tin tưởng rằng: “Đậu rồi con gái!”. Con bỗng tin rằng, mình đậu.

Và con đậu thật, con lên Sài Gòn nhập học. Con gái không quen xa nhà, ở phòng trọ một mình con buồn và nhớ nhà vô cùng. Mỗi lần điện thoại về nhà nghe tiếng mọi người vui vẻ con chỉ biết khóc thôi. Không biết đường phố, không biết bắt xe bus, người xa cảnh lạ, con luôn rất sợ ra ngoài. Những đêm học bài khuya, những lần thi điểm kém, con ước gì được ở nhà, bố lại xoa đầu con như những ngày xưa, để con biết rằng, không sao đâu, bố luôn ở bên con…
Bốn năm đại học qua như chớp mắt, tất thảy khó khăn đều đã vượt qua được hết rồi, con gái đã lớn, đã đến lúc tự mình bay nhảy, nhưng sao lòng con vẫn chưa muốn mình đủ lông đủ cánh, muốn mình cứ nhỏ bé trong vòng tay gia đình.
Có những đêm dài con trằn trọc không ngủ được, con lo sợ bố mẹ không khỏe, con sợ bị bơ vơ trên đời này, sợ như đàn đứt dây không còn nơi để tựa vào, con thật sự sợ lắm. Mong ước lớn nhất của con là gia đình mình luôn luôn khỏe mạnh, chỉ cần như vậy thôi, liệu có được hay chăng?

Bố ơi, con yêu bố lắm, bố có biết không?

(St)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *