27 tuổi, cái tuổi cũng đủ lớn để người ta có thể nhìn nhận lại mọi thứ. Tôi đã không còn là cô bé nhõng nhẽo ngày nào núp sau áo mẹ ngày đầu đến lớp. Giờ đây tôi đã có một gia đình nhỏ của riêng mình với người chồng, một cô con gái nhỏ đáng yêu, nhưng trong lòng tôi Mẹ vẫn là chốn bình yên nhất để tôi tìm về….
27 năm trước tôi chỉ là một đứa bé đỏ hỏn, mẹ nhặt tôi về nuôi trong một lần tình cờ đi chợ sớm. Tôi là một đứa bé tầm 15 ngày tuổi được đặt trong một cái giỏ và quấn một mảnh chăn – sau này bà ngoại kể lại với tôi như thế…….
Tôi lớn lên trong tình yêu thương của ông bà và bố mẹ. Ngày ấy mẹ phải hàng ngày đi xin cho tôi từng bình sữa của cô hàng xóm. Tôi lớn lên nhờ những thìa nước gạo mẹ chắt chiu mỗi bữa cơm…Tôi chưa bao giờ biết mình là con nuôi của mẹ, cho đến một ngày đi học tôi bị bạn bè trêu “mày là đứa con hoang, không có mẹ”. Tôi ôm mặt chạy về nhà khóc nức nở, mẹ ôm tôi dỗ dành “con là con gái của mẹ, các bạn trêu con thôi, để mai mẹ nói các bạn”.
Ngày hôm sau, mẹ dẫn tôi đến lớp, mẹ nói chuyện với cô giáo tôi một hồi. Từ ngày đó tôi không còn bị bạn bè trêu là đứa con rơi nữa. Sau này lớn lên tôi cũng dần biết được sự thật thân thế của mình, tôi không bao giờ trách mẹ vì mẹ giấu tôi mà ngược lại tôi luôn cảm thấy mang ơn và trân trọng sự hy sinh của mẹ…
Ngày ấy nhà tôi nghèo, có những bữa cơm nhà tôi chỉ có cơm, muối trắng và ít nước hòa muối vào làm canh, chị em chúng tôi cũng chẳng có quần áo đẹp để mặc. Tết năm ấy nhìn tụi trẻ con có quần áo mới xúng xính đi chơi, tôi chạy về đòi mẹ mua cho 1 bộ quần áo mới. Mẹ nhìn tôi và bảo nhà mình không có tiền, con chịu khó mặc quần áo cũ, quần áo đó vẫn còn lành lặn mà. Tôi rơm rớm nước mắt, mẹ khẽ nhìn tôi thở dài….
Ngày hôm sau mẹ mang về cho tôi 1 cái áo mới tinh, cái áo đẹp nhất với tôi lúc bấy giờ. Tôi ôm chầm lấy mẹ vui sướng, tôi chỉ biết rằng với tôi lúc ấy cái áo rất quý giá mà không biết rằng buổi tối hôm ấy mẹ đã thức cả một đêm ra cảng bốc cá thuê cho người ta để có thể có tiền mua cho tôi cái áo mới. Mẹ là thế, lúc nào cũng hy sinh rất nhiều cho chị em tôi mà chưa giây phút nào nghĩ cho bản thân mình…
Ngày tôi lên nhập học Đại học, đó là lần đầu tiên tôi xa rời vòng tay mẹ lên chốn thị thành tấp nập, ồn ào, khác xa với quê tôi. Hành trang của tôi nào gạo, nào hành, tỏi, cả vừng lạc, cá khô…đều là mẹ chuẩn bị cho tôi. Tối hôm trước mẹ đưa cho tôi tiền và dặn dò tôi phải chăm chỉ học hành và cẩn thận mọi thứ, số tiền ấy là tiền bán cả nửa vụ lúa của mẹ.
Sáng hôm sau mẹ đưa tôi lên xe ô tô dúi vội vào tay tôi nắm xôi nóng hổi mẹ vừa nấu buổi sáng, mẹ quay đi giấu vội giọt nước mắt sau tay áo. Lúc ấy tôi chỉ muốn lao xuống ở nhà với mẹ, nhưng tôi hiểu rằng điều tôi có thể làm để mẹ ấm lòng đó là học thật tốt. Tôi không làm mẹ thất vọng khi 4 năm đại học đều giành học bổng và tốt nghiệp với tấm bằng loại Giỏi.
Tôi lấy chồng và rồi sinh con, khi làm mẹ rồi tôi mới bắt đầu thấm thía dần sự hy sinh của mẹ giành cho chúng tôi lớn như thế nào. Những đêm thức trông con, những khi con ốm tôi mới hiểu nuôi một đứa bé không hề đơn giản, nhất là tôi lại là con nuôi, mẹ không có sữa để tôi có thể ti mà phải đút từng thìa nhỏ…Giờ đây, mẹ lại vẫn còng lưng bế cháu, hết cho chị tôi, rồi lại đến bé nhà tôi. Nước mắt muôn đời vẫn chảy xuôi, cả cuộc đời mẹ tần tảo cuối cùng vẫn là vì con vì cháu.
Tôi chưa bao giờ có thể thốt lên rằng “Con yêu mẹ”, hay “Con cảm ơn mẹ” bởi mỗi lần định nói thì có cái gì đó nghẹn lại, chặn ở cổ tôi khiến tôi không thể thốt lên lời. Mẹ không nhớ ngày sinh của mình nên chị em tôi thống nhất lấy ngày 20/10 làm sinh nhật mẹ. Ngày ấy mẹ không bao giờ cho chúng tôi mua hoa, bởi mẹ nói như thế lãng phí, ngày này chúng tôi tụ tập cả mấy anh chị em làm một bữa cơm nhỏ, với mẹ như thế là vui và hạnh phúc lắm…
Lại một 20/10 nữa qua đi, mẹ tôi lại thêm 1 tuổi, tôi chỉ cầu mong mẹ thật mạnh khỏe để có thể sống vui vầy bên con cháu…Tôi muốn nói với mẹ rằng “Con yêu và tự hào về mẹ rất nhiều, mẹ ơi!”
Nguyen Thi Thao
Bài viết dự thi “Nuôi con mới hiểu lòng mẹ” – Bibo Mart 2015