Mây thương yêu,
Vậy là hôm nay con đã tròn 3 tháng tuổi, một ngày thật đặc biệt phải ko con?
3 tháng trôi qua, 3 tháng được yêu thương, chăm sóc, đc ẵm bồng, nâng niu thiên thần nhỏ của mình, mẹ chợt nhớ bà ngoại con da diết.
Con biết không, 3 tháng qua, tuy bà ngoại ko ở bên mẹ vì điều kiện ko cho phép, nhưng bà vẫn dõi theo mẹ con mình hàng ngày. Bà chẳng biết gì về công nghệ, về email, về facebook, về youtube nhưng bà vẫn nhờ người này người kia để được thấy mẹ con mình, để được…khoe cháu ngoại tui đó. Mẹ thương bà quá
3 tháng qua chăm sóc con, có con ở bên cạnh, mẹ như hiểu hơn về tình yêu của bà dành cho mẹ.
Mẹ nhớ ngày mẹ 3 tuổi, nhà mình nghèo lắm. Hồi đó mới qua bao cấp, cơm ko đủ ăn, áo ko đủ mặc, chỉ mong cho con cái ko bị đói, bà ngoại vất vả đêm ngày dệt áo đem bán kiếm tiền phụ với ông ngoại chăm lo cho gia đình. Đêm nào bà cũng thức tới 2h sáng để hoàn thành công việc, rồi sáng lại dậy từ 5h để cần mẫn từng mũi kim, đường chỉ. Ngày nào cũng vậy. Rồi hôm sinh nhật mẹ, bà mua cho mẹ 1 đôi bông tai thật đẹp. Ngày ấy, với 1 đứa trẻ thì nó quả là 1 món quà vô giá. Ấy thế mà chẳng hiểu sao, mẹ ko vừa ý vì chuyện gì mà giựt đôi bông tai ra rồi khóc lóc ăn vạ giữa nhà. Bà giận quá nhưng chẳng đánh, chẳng la. Khi ông ngoại về, bà mách ông ngoại, thế là mẹ bị ông ngoại đánh 3 roi. Lúc ấy mẹ nghĩ, bà chẳng thương mẹ!
Rồi mẹ lại nhớ ngày còn đi học, nhà nghèo nên ai cũng dùng sách…luân phiên. Cứ anh chị xài trước, rồi truyền lại cho đứa em học vào những năm sau đó. Cái sự dùng sách này ko chỉ giữa những anh chị em ruột mà còn mở rộng ra cả anh em họ hàng. Mẹ gần như là nhỏ nhất trong họ nên tới khi sách tới tay mẹ thì nó đã thê thảm lắm rồi! Vậy là bà lại hì hục ngồi đóng lại từng quyển sách, dán lại từng trang sách sao cho cuốn sách ngay ngắn, thẳng thớm nhất. Lúc ấy, nhìn những bạn “nhà giàu” được dùng sách mới thơm phức là mẹ lại thấy ghen tị vô cùng. Mẹ lại ước mình sinh trong 1 gia đình khá giả hơn, để ko phải dùng những quyển sách cũ mèm nữa. Và mẹ lại giận dỗi bà! Đáp lại những giận dỗi ấy, bà ngoại con lẳng lặng đi mua cho mẹ 1 quyển truyện cổ tích Grim – một gia tài mà mẹ gìn giữ tới tận bây giờ
Mẹ nhớ lại khi mẹ học lớp 3. Ngày ấy sáng sáng đi học, mẹ thường ăn cơm ở nhà cho “chắc bụng”. Ấy thế mà 1 lần mẹ bị cảm, mẹ ko ăn đc cơm. Bà hỏi mẹ muốn ăn gì, mẹ nói mẹ muốn ăn phở. Thế là bà dẫn mẹ đi ăn phở, nhưng bà ko ăn mà ngồi nhìn mẹ ăn. Mẹ có hỏi thì bà chỉ nói bà ko thích ăn phở, mẹ cứ ăn đi. Lạ thay khi ấy dù đang bệnh, mà mẹ làm tù tì 1 lèo hết 2 tô! Sau này bà ngoại vẫn nhắc, chắc do mẹ “ốm phở”. Còn tới lúc này, thì mẹ hiểu ra rằng, 2 tô phở ấy có khi bằng cả 1 bữa chợ của bà!
Mẹ cũng nhớ hàng năm mỗi dịp xuân về, bà dù bận rộn đến mấy cũng dành thời gian để đan cho mẹ những chiếc áo len thật ấm, những chiếc khăn len thật xinh. Rồi bà lại tỉ mỉ ngồi thêu con bướm, nhành hoa cho đẹp. Đúng ngày mùng 1 tết, mẹ sẽ được xúng xính chiếc áo ấy đi khắp nơi. Với con nít thời đó, có áo mới là 1 điều thật tuyệt vời! Và tới tận bây giờ, bà ngoại cũng vẫn giữ thói quen đan áo, đan khăn cho mẹ mỗi dịp đông về, nhưng phương Nam nắng nóng mình lại chẳng có dịp dùng tới. Vậy mà bà bảo: “Để mai mốt con ra bắc thì có cái mà mặc”. Bà là thế, bà vẫn luôn nghĩ mẹ còn bé nhỏ lắm!
Mẹ nhớ khi đi học, ông bà hay dặn mẹ phải học thật giỏi, vì nhà mình nghèo. Cô bé “mẹ” ngày ấy chăm học lắm. Năm nào cũng được đi thi học sinh giỏi thành phố. Tuy chẳng bao giờ khen mẹ giỏi, hay ngoan, nhưng khi nhà có khách, ông bà đều gọi mẹ ra và bảo: Đây, con gái tôi đây với ánh mắt lấp lánh vui tươi. Có lẽ, khi ấy, và cả bây giờ, mẹ luôn là món quà vô giá của ông bà, cũng như con sẽ luôn là bảo vật của ba mẹ
Đêm trước ngày ba mẹ cưới, bà ngoại con ôm mẹ trong vòng tay như ngày mẹ còn thơ bé, đôi mắt rưng rưng. Bà dặn mẹ đủ điều, bà sợ mẹ còn “nhỏ dại” mà chưa biết cách cư xử, bà lo mẹ chưa biết chu toàn việc nhà, bà thương mẹ cưới chồng xa nhà cả 1700km… Bà nói bà vẫn nghĩ mẹ là cô bé ngày nào còn khép nép đứng sau lưng bà mỗi khi gặp người lạ… Những nỗi niềm rất bình dị của mọi bà mẹ trên thế giới. Ừ, hình như mọi ông bố, bà mẹ trên thế giới này đều giống nhau, đó là tình yêu thương con vô điều kiện Mây ạ
Từ ngày có con, mẹ như hiểu hơn những hi sinh thầm lặng ấy. “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ”. Câu nói từ ngàn xưa tới nay vẫn đúng. Sẽ có 1 ngày con “ghét”, con “giận”, con nghĩ mẹ ko thương con… cũng như trước đây mẹ luôn nghĩ vậy mỗi khi bị ông bà trách phạt. Nhưng con ơi, một ngày mai con sẽ hiểu, tất cả những điều ba mẹ làm cho con, đều xuất phát từ một thứ tình yêu thuần khiết vô điều kiện, tất cả những gì ba mẹ đã và đang làm, đều mong con khôn lớn, trưởng thành
Con thương yêu,
Người ta thường nói “Nơi nào có tình yêu thương, nơi đó sẽ có điều kì diệu”. Và con chính là điều kì diệu của ba và mẹ. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rồi sẽ có ngày con khôn lớn và trở thành thiếu nữ. Rồi một ngày con sẽ rời xa vòng tay của ba mẹ. Nhưng con hãy tin, con mãi là niềm vui, niềm hạnh phúc và tự hào của ba mẹ, bởi “Con sinh ra nhờ phép thần tiên kì diệu nhất của ba mẹ”
Cảm ơn thiên thần nhỏ là con đã xuất hiện để gia đình mình mãi có một niềm hạnh phúc vẹn tròn. Và con sẽ lớn lên trong tình yêu thương vô bờ của cả ba và mẹ, con gái yêu…!
Thương con thật nhiều
Viết cho Mây ngày con tròn 3 tháng tuổi.
Số Báo Danh 025
Nguyễn Hoàng Thảo